logo
banner top

Lý do bất ngờ khiến chồng không bao giờ đi du lịch cùng cơ quan vợ

Ngày đăng: 05/03/2019 20:44

Sau câu nói của chồng, Xuân rơi nước mắt. Cô tự trách bản thân đã quá nóng giận, không chịu thấu hiểu chồng khiến anh phải sống trong những dằn vặt bấy lâu nay để rồi dẫn đến hoàn cảnh không ai mong muốn này.

Xuân làm việc cho một cơ quan Nhà nước tại Hà Nội với thu nhập ổn định và môi trường làm việc thân thiện, đặc biệt chế độ đãi ngộ với nhân viên khá tốt. Theo đó, mỗi năm cơ quan Xuân đều tổ chức một chuyến du lịch nghỉ dưỡng vài ngày để toàn thể nhân viên có thời gian thư giãn, giảm tải áp lực trong công việc. Hơn nữa, ban lãnh đạo cơ quan luôn luôn khuyến khích nhân viên mời gia đình của mình tham gia cùng để làm tăng thêm tính gắn kết của tập thể.

Chính vì vậy, đã nhiều năm nay, người nhà của các nhân viên trong cơ quan đều rất vui vẻ, hồ hởi tham gia cùng mỗi khi cơ quan Xuân tổ chức du lịch. Thế nhưng, đó là “chuyện nhà người ta”, còn với gia đình Xuân, câu chuyện lai đi theo một hướng khác.

Lấy nhau đến nay đã được 6 năm nhưng chưa bao giờ Xuân rủ nổi chồng đi du lịch cùng với cơ quan mình được. Vì vậỵ, rất ít đồng nghiệp cùng cơ quan Xuân biết đến Tuấn, chồng cô. Và cũng chính vì thế, Xuân hay bị mọi người gọi với biệt danh: “Người giữ chồng kín nhất cơ quan”.

Chồng không chịu đi du lịch cùng cơ quan vợ với lý do bất ngờ. Ảnh minh họa
Chồng không chịu đi du lịch cùng cơ quan vợ với lý do bất ngờ. Ảnh minh họa

Nhiều lần các đồng nghiệp, thậm chí cả sếp của Xuân cũng thắc mắc về sự vắng mặt từ năm này qua năm khác của ông xã, Xuân cũng chỉ cười xòa mà đáp: “Chồng em cũng muốn đi lắm nhưng do công việc bận quá, không sắp xếp để đi cùng cơ quan mình được”.

Nói là vậy, thế nhưng, trong thâm tâm Xuân hiểu rằng, thực chất chồng cô chưa bao giờ muốn đi cùng vợ mặc dù cô đã nhiều lần nài nỉ chồng đi cùng.

Hơn nữa, Xuân cũng thừa biết rằng, chồng cô chẳng hề bận công to việc lớn gì cả, vì công việc của chồng Xuân là làm tự do, không bị gò bó thời gian. Nếu muốn đi cùng vợ, anh hoàn toàn có thể cân đối sắp xếp công việc để tham gia cùng cơ quan vợ.

Tuy nhiên, anh lại luôn lấy lý do công việc để khước từ những lời mời đi cùng từ Xuân khiến cô lâu dần cũng đâm ra nản rồi một mình dẫn con đi chơi cùng cơ quan, kệ cho chồng ở nhà ôm đống công việc “ảo” của mình.

Sau mỗi chuyến du lịch cùng cơ quan kết thúc, Xuân đều trở về nhà với tâm trạng nặng nề xen lẫn chút bực bội khó tả. Khi ấy, hễ Tuấn làm gì không vừa ý, Xuân có thể gắt um lên và nổi cơn thịnh nộ ngay với chồng.

Lý do thì chính từ việc Tuấn không chịu đi du lịch cùng Xuân, để cô phải một mình tay bồng tay bế con trong khi hầu như tất cả đồng nghiệp trong cơ quan cô đều có vợ hoặc chồng đi kèm.

Tuấn biết vậy, nhưng anh cũng luôn giả vờ làm ngơ và thực hiện “chiêu” cũ: “Im lặng là vàng”, đợi vợ nguôi cơn giận thì đâu lại vào đấy. Điều này đã được anh duy trì có hiệu quả trong suốt 6 năm qua.

Tuy nhiên, sau chuyến du xuân mới kết thúc cách đây ít ngày của cơ quan vợ, Tuấn thấy Xuân có nhiều điểm khác lạ. Cô chẳng hề giận dữ với anh như trước mà im lặng đến nghẹt thở.

Đêm, Tuấn đang cặm cụi trước máy tính làm việc, Xuân đẩy tờ đơn ly hôn trước mặt anh rồi lạnh lùng nói: “Mình chia tay đi. Tôi không muốn sống với một người chồng không tôn trọng vợ”.

Trong lúc đang bất ngờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Xuân tiếp tục nói: “Mọi người nói đúng. Một người chồng yêu vợ, tôn trọng vợ thì sẽ không bao giờ để vợ 6 năm liền đi du lịch một mình như thế.

Anh có biết, tôi đã phải nghe bao nhiêu lời dị nghị về anh ở trên cơ quan hay không? Anh là chủ tịch một tập đoàn lớn ư? Hay anh là chủ tịch nước mà thời gian của anh bận rộn đến vậy. Một năm dành ra vài ngày gặp gỡ, giao lưu với đồng nghiệp của vợ đối với anh khó khăn đến thế sao. Tôi thật sự quá xấu hổ về anh”.

Nghe đến đây, Tuấn như hiểu vấn đề. Anh trầm ngâm một lúc, hít một hơi thật dài rồi quay sang phía vợ: “Anh xin lỗi đã làm em phải xấu hổ trước mọi người. Anh không nghĩ sự việc lại nghiêm trọng đến thế. Có lẽ đến giờ phút này, anh phải nói ra lý do mà bấy lâu nay anh không tham gia cùng cơ quan em được.

Như em biết đấy, anh chỉ là một thằng kiến trúc sư quèn, lông bông làm tự do, chẳng có tổ chức, ban ngành gì cả nên anh rất ngại khi tham gia cùng cơ quan em. Anh ngại khi mọi người hỏi đến công việc của anh, ngại khi thu nhập của anh bập bõm, tháng có, tháng không.

Ở chỗ em, dù người nhà đi cùng hoàn toàn được “bao ăn bao ở” miễn phí từ A đến Z nhưng đối với anh, nếu đi cùng em, nó chẳng khác nào một nỗi nhục mang tên “đi ăn ké cùng vợ”. Và anh không bao giờ muốn điều đó xảy ra.

Hơn nữa, nếu anh đi cùng cơ quan em thì cũng phải có lúc em đi cùng công ty anh, như vậy mới công bằng. Nhưng… anh làm gì có công ty nào để mà bấu víu, để mà tự hào mời em đi du lịch cùng? Vì vậy, hãy hiểu và thông cảm cho anh nhé”.

Sau câu nói của chồng, Xuân rơi nước mắt. Cô tự trách bản thân đã quá nóng giận, không chịu thấu hiểu chồng khiến anh phải sống trong những dằn vặt bấy lâu nay để rồi dẫn đến hoàn cảnh không ai mong muốn này.

Theo Mai Khôi

Tags: , ,